Author : Tửng Byeolkk
Rating : NC-17
Pairing : ChanBaek, KrisTao, HunHan, XiuChen, SuLay, KaiSoo
Category : đam mỹ
Au không sở hữu gì ngoài cốt truyện
So Enjoy
Chap 9
Lộc Hàm mang theo lớp mặt nạ mà ra khỏi doanh trại. Ánh nắng yếu ớt dần lùi lại sau lưng, không gian âm u của khu rừng làm hắn có chút căng thẳng. Có gì đó không đúng. Hắn cố gắng phớt lờ cảm giác bất an mà bước tiếp. Thẳng đến khi thấy thiếu niên tóc xám lần trước tâm tình mới thả lỏng đôi chút. Với hắn, người này không nguy hiểm.
Thiếu niên quay lưng lại với hắn, đôi cánh hắc sắc khép gọn trên lưng. Vài lọn tóc bay bay. Trong không gian rộng lớn này, ngoài tiếng hít thở của bản thân, Lộc Hàm không còn nghe thấy thanh âm nào khác.
– Chơi đùa ta có vui không, Lộc Hàm vương?
Thanh âm có chút lãnh đạm, có chút giận dữ. Vậy là cậu đã biết mọi chuyện.
– Đi đi, dù sao ta cũng nợ ngươi một mạng.
Hắn thản nhiên bỏ lớp hóa trang xuống. Khuôn mặt cùng với ngữ khí thật không cân xứng.
– Ta thật hối hận vì cứu ngươi. – Thiếu niên quay lại. – Nếu mang ngươi về giao cho Ngô Phàm thì ta đã lập đại công rồi.
Thế Huân tỉ mỉ quan sát Lộc Hàm. Đôi mắt nâu ướt át, ngũ quan tinh xảo nhưng khí chất vương giả khiến hắn có phần ương ngạng. Hơn nữa kiếm pháp cũng không tồi.
– Ngô Phàm nói đúng, ngươi quả là một hảo sủng vật! – Cậu ngăn không được, vẫn là nói những lời chọc giận hắn.
Lộc Hàm vung kiếm, không muốn cùng thiếu niên nhiều lời.
– Sớm muộn ta cũng san bằng nơi này. Ngươi tốt nhất đừng đụng ta.
Thế Huân im lặng không nói, chỉ nhìn sâu vào mắt hắn. Cậu nghĩ nếu hắn không phải người đứng đầu bán tiên quốc thì tốt rồi.
– Ngô Phàm sẽ khởi binh vào ngày mai. Ngươi…bảo trọng.
Thế Huân phất tay áo, thoáng cái đã biến mất để lại Lộc Hàm tâm tình rối như tơ vò. Ngay giây phút thiếu niên cứu hắn đồng thời cũng làm hắn cảm nhận được sự an toàn đến mê hoặc. Hắn không phủ nhận, hắn đã sa chân vào rồi.
Nhưng sa chân vào rồi thì sao? Trên lưng hắn vẫn là trọng trách phải gánh vác cả giang sơn. Không thể vì một chút cảm giác mơ hồ đó mà có thể đánh đổi.
– Ngươi tốt nhất đừng nên gặp lại ta.
Mặc kệ thiếu niên có nghe thấy hay không, hắn hét lớn. Thanh âm vang vọng cả khu rừng. Trong lòng thật rối…
* * *
Bóng tối bao trùm lấy Khứ động. Ở nơi quanh năm hắc ám, Chung Nhân đã sớm quen thuộc. Nhưng không hiểu sao hôm nay hắn thấy trong màn đêm kia còn che dấu một nguy cơ. Hắn là mãnh thú, chuyên chiếm thế thượng phong, cảm giác bị rình rập khiến hắn khó chịu. Thiếu niên nằm cạnh hắn bất lực thở dốc. Toàn thân là dấu vết ái dục xanh tím, đôi mắt bần thần mất đi tiêu cự nhưng vẫn thật sáng. Mang theo hơi nước ướt át cùng chút ít khí tức ôn nhu. Chung Nhân rất thích đôi mắt của cậu. Giống như khi đã quen với những thứ dối trá, hắn sẽ bị những con mồi sạch sẽ hấp dẫn.
Tiến đến, mạnh mẽ chiếm lấy và phá hủy nó hoàn toàn. Hắn cúi xuống, răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào cần cổ của thiếu niên, điên cuồng rít vào chất lỏng tanh nồng mà thật ngọt ngào. Mà thiếu niên cũng không có kháng cự, chỉ đơn giản cố sức vòng tay qua cổ hắn, ghì chặt.
Chung Nhân nắm chặt tay, hắn đã do dự hết lần này đến lần khác không giết người này. Ma cốt của Kai cũng đã hút hết, điều gì ngăn cản hắn? Cứ mỗi lần thiếu niên ở dưới thân hắn rên rỉ hắn lại không kiềm chế được mà muốn nhiều hơn, muốn bất chấp mà giữ cậu ở cạnh mình.
Chung Nhân dừng lại, khóe miệng vương tơ máu. Hắn cứng ngắc ôm lấy người trong lòng, không rõ là tư vị gì, nhưng đúng là không tệ.
– Chung Nhân, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì?
Ngô Phàm bất ngờ tiến vào, phía sau là Quạ cùng với Tử Thao đang ngồi trên lưng nó.
– Ngươi muốn gì?
Chung Nhân ôm lấy Khánh Thù, lùi lại. Hắn cảm thấy Ngô Phàm không có ý tốt.
– Ta muốn ngươi giao vương tử của bán tiên quốc ra đây.
Ngữ khí lạnh lùng của Ngô Phàm cho thấy hắn sẽ không nhân nhượng.
Chung Nhân lắc đầu, kéo thiếu niên ra sau lưng mình. Hắn thật sự không muốn giao người ra, cũng không muốn chống lại vương của hắn.
Ngô Phàm nhướn mày, xem ra hắn đã quá nuông chiều Chung Nhân rồi. Bây giờ còn dám chống đối lại hắn.
– Ta nói ngươi giao nó cho ta! – Ngô Phàm gầm lên, con ngươi đỏ au phẫn nộ chiếu thẳng vào thiếu niên sau lưng Chung Nhân – ngươi đã ngất lịm vì mất máu.
– Ca, đừng ép ta. – Đôi cánh hắc sắc của Chung Nhân dương ra, chặt chẽ bảo hộ Khánh Thù.
– Ngươi… – Ngô Phàm nhìn hắn đầy nghi hoặc.
– Bất quá chỉ là một bán tiên nhỏ nhoi, hãy giao cho ta. – Chung Nhân nói, sâu trong mắt hắn là sự khẩn thiết, cầu xin.
– Các ngươi coi vương tử bán tiên quốc là hàng hóa chắc?
Bạch Hiền xuất hiện, biến hình ngay giữa phòng. Một thân hoa văn kì dị, giữa trán là sừng dài gớm ghiếc và móng vuốt đen xì. Phía sau hắn là Xán Liệt, đôi mắt dại ra nhìn đăm đăm về một điểm không rõ.
– Ngươi là cái thứ gì? – Ngô Phàm tỏ rõ sự khinh thường đồng thời cũng trừng Xán Liệt đầy tức giận. – Ngươi sao lại để nó chạy loạn vào đây?
Xán Liệt không trả lời. Đối với thái độ quỷ quái của hắn Chung Nhân dễ dàng nhận ra hắn đã dính tà trú. Ánh mắt lướt qua Bạch Hiền thầm đánh giá. Khí tức Bạch Hiền tỏa ra ngang ngửa Chung Nhân, là người không dễ đối phó.
– Ra vào Khứ động này đối với ta chỉ giống như đi nhà xí. Bất quá ta cũng không muốn động thủ. Giao Khánh Thù ra đây!– Bạch Hiền đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt gắt gáo bám lên thiếu niên sau lưng Chung Nhân.
– Ngông cuồng!
Ngô Phàm hoàn toàn nổi giận, hắn xông đến nhưng bị Xán Liệt cản lại.
– Ngươi…
– Ta phải bảo vệ chủ nhân.
Xán Liệt nói, thanh âm đều đều rồi liền vung kiếm về phía Ngô Phàm. Nhát nào nhát nấy trí mạng, như giữa hai người có mối thâm thù rất lớn. Mà phía bên này, Bạch Hiền cũng bắt đầu động thủ. Hắn lao đến, rạch một trảo trên khuôn ngực Chung Nhân. Vết thương sâu hoắm khiến y phục của Chung Nhân nhuốm một mảng đỏ thẫm. Hắn vừa ôm lấy Khánh Thù vừa cật lực né tránh. Chiêu thức của người kia rất lạ, lại nhanh nhẹn. Tuy không có vũ khí nhưng móng vuốt kia có độc. Ngực truyền đến cảm giác tê dại, những cơn đau nhưng mũi kim sắc nhọn xuyên qua thân thể.
– Ngươi không phải quái thú do Ma tộc dưỡng ra đấy chứ! – Chung Nhân lầm bầm, trong một giây lơ đãng hắn lại để răng nanh của Bạch Hiền găm sâu vào vai. Máu bắn đầy lên mặt Khánh Thù.
– Aaaaa… – Chung Nhân gào lên vì Bạch Hiền đang dùng móng vuốt xé toạc da thịt trên vai hắn.
Bạch Hiền không ngăn được tiếng cười đắc ý, hắn ném miếng thịt về phía Quạ đang lui tít trong góc. Con quái thú tuy khát máu nhưng cũng không dám há miệng ra đớp. Nếu không phải bảo vệ người trên lưng nó chắc chắn sẽ xông ra, quyết chiến cùng Bạch Hiền.
Xán Liệt không phải đối thủ của Ngô Phàm, rất nhanh bị quăng ra một góc. Hắn vung đao muốn chặt phăng cái đầu của Bạch Hiền xuống, nhưng người kia rất nhanh né tránh. Móng vuốt găm vào mảng xương lộ ra của Chung Nhân, linh hoạt mà xoay lại. Bạch Hiền dùng chính cánh tay của Chung Nhân để đỡ nhát đao tiếp theo của Ngô Phàm. Trong phút chốc, làm nó đứt lìa.
– Aaaaaaa…
Tiếng gào thê lương vang vọng. Chung Nhân phủ phục dưới sàn, ôm lấy cánh tay đứt lìa mà gào thét. Cảm giác xương máu rời khỏi thân thể thật kinh khủng. Máu loang thành một mảng lớn trên mặt đất, cánh tay của hắn như vẫn còn liền vào cơ thể mà khẻ cử động. Cả căn phòng bỗng chốc tràn ngập mùi vị của máu cùng sự thù hận đã lên đến đỉnh điểm. Cảnh tượng huyết nhục đánh sâu và đôi mắt của Ngô Phàm. Hắn điên cuồng vung đao về phía Bạch Hiền. Đao pháp lung tung lộn xộn làm Bạch Hiền dễ dàng né tránh.
– Hahaha! Ta xem huynh đệ nhà các ngươi thật thâm tình nha. – Bạch Hiền ngông cuồng cười, không để ý đến thân ảnh thình lình xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
Tuấn Miên mở to mắt nhìn cảnh tượng trong phòng. Chung Nhân bị thương nặng nằm dưới đất, cánh tay trên vai trái đã đứt lìa. Một cỗ nộ khí chạy tán loạn đến tứ chi. Đôi mắt xung huyết nhìn kẻ đang cười to kia, Tuấn Miên nghiến chặt răng.
– Bạch Hiền, ngươi chết chắc!
– To Be Continued –