Chương 4: Hôn ước
Hàm Quốc – Đất nước có nguồn tài nguyên thiên nhiên đa dạng và phong phú, đặc biệt là khai thác hoài mà không hết. Phong cảnh thì khỏi chê, giống như là đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh nào đó chứ không phải là đang ở trần gian nữa. Tất cả những điều này khiến cho các nước khác luôn phải ghen tị và rất muốn được sở hữu nó nhưng dù có cho vàng cũng chẳng ai dám đem quân xâm lược. Vì sao ư? Đơn giản vì đây là đất nước đứng thứ nhất về quân đội trên thế giới, lại có thêm Ngô quốc- đất nước đứng thứ hai về quân đội hỗ trợ.
Hôm nay, là một ngày vô cùng đẹp trời, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, từng tia nắng cứ chạy nhảy lon ton trên đất mẹ thân yêu, một vài tia nắng khác thì cứ nhảy múa trên từng tán lá vẫn còn đọng sương đêm, khung cảnh thật đẹp, thật yên bình làm sao! Bên ngoài thì là thế nhưng bên trong chính điện, có một cuộc nói chuyện đang diễn ra và chẳng hề yên bình chút nào. Một bên thì nóng như lửa (vì tức giận) còn một bên thì lạnh như băng (do quá thờ ơ, vô cảm) thật đúng là bó tay mà…
_Có gì nói lẹ!- Lộc Hàm nói, cậu ghét nhất là việc nói chuyện, cậu luôn theo chủ nghĩa “ im lặng là vàng” và mỗi khi có người đến nói chuyện với cậu thì cậu luôn nói với họ rằng “Hãy đứng đấy và suy nghĩ về câu “im như nấm mồ” đi!”.
Về phần đức vua, ông vẫn đang cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, cuối cùng ông cũng nói được:
_Lộc Hàm, thật ra chúng ta và nước láng giềng Ngô Quốc đã lập hôn ước giũa con và hoàng tử bên đó ngay từ khi hai đứa còn nhỏ. Và bây giờ đã tới lúc, hoàng tử bên nước đó sẽ đến ngay bây giờ vì thế con nên về phòng và thay một bộ khác đẹp hơn đi!- ông vua nhăn mặt nhìn bộ đồ Lộc hàm đang mặc, trông nó thật chẳng giống hoàng tử tí nào.
_Chỉ có thế?- Lộc Hàm tỏ vẻ không quan tâm là mấy.
_Uhm, chỉ có thế, con có thể đi được rồi- Ông vua nói, vẫn cố giữ bình tĩnh mặc dù rất bực mình vì cách nói chuyện cộc lốc của Lộc Hàm.
_Hừ, vậy mà cũng bắt người ta đến đây. Thật phiền!- Lộc Hàm phán một câu tuy nhẹ nhàng nhưng sức câu phá lại khá lớn, khiến cho ông vua một lần nữa mặt mày phải đỏ lên vì tức giận.
Cơn giận của ông đã lên tới mức nguy hiểm rồi. Những người xung quanh phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh cho ông. Nhưng suy đi nghĩ lại, Lộc Hàm trở nên như thế, tất cả là tại ông.
“Là ta đã sai. Xin lỗi con!”
~~o0o~~ Phòng Nghệ Hưng ~~o0o~~
_Mẫn Thạc, ta không có bị bệnh, ta muốn ra ngoài chơi!- Nghệ Hưng tức giận hét lớn vì cậu bị nhốt trong phòng từ nãy giờ.
_Nếu không bị bệnh thì tại sao lại thẩy Mun lên mà không chịu chụp làm nó bị u đầu rồi nè hả?!- Mân Thạc vừa băng bó cho Mun vừa nói.
_Chỉ là lúc đó ta đang suy nghĩ thôi mà!- Nghệ Hưng cãi lại.
_Vậy thì ngài hãy ngồi yên ở trong này mà suy nghĩ nhé!- Mân Thạc kết thúc cuộc đối thoại.
Chậc, nãy giờ Nghệ Hưng đã làm đủ mọi cách như khóc lóc, năn nỉ, đe dọa, khủng bố tinh thần, ăn vạ rồi mà vẫn không lay chuyển được suy nghĩ của Mân Thạc. Thật đáng thương, thôi thì cứ làm theo cách mà ông bà ta đã dạy vậy “ chuồn là thượng sách”. Vừa dứt suy nghĩ, Nghệ Hưng đã nhanh chóng đạp cửa chạy ra ngoài.
_Hoàng Tử!- Mân Thạc giật mình, vừa chạy vừa gọi với theo.
…
Đang chạy nửa chừng, Nghệ Hưng nghe thấy rất nhiều tiếng xôn xao, bàn bạc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?! Nghệ Hưng cứ đứng im lặng, những lúc như thế này cậu đoán 50% là do Lộc Hàm, nhưng không có chuyện Lộc Hàm tự dưng làm náo động cung điện thế này, nên 50% còn lại là do tên nào đã bắt đầu trước.
_Hoàng Tử Nghẹ Hưng!- Mân Thạc gọi, cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Chết tiệt bị bắt rồi” – Nghệ Hưng nghĩ rồi định chạy đi nhưng không kịp, cậu đã bị Mân Thạc túm lại rồi. Thôi kệ, dù sao cũng bị bắt lại rồi, tiện thể hỏi Mân Thạc luôn vậy.
_Mân Thạc, có chuyện gì mà mọi người bàn tán dữ vậy?
_À, có hai nguyên nhân. Thứ nhất là do lúc nãy, đại hoàng tử Lộc Hàm đã chọc tức phụ vương của người (ta biết ngay mà =_=”). Thứ hai là do hôn ước của chàng với hoàng tử Ngô quốc, và hoàng tử sắp đến nên mọi người đang chuẩn bị đó mà – Mân Thạc trả lời.
_Hả? Hôn ước sao? Vậy anh ta bây giờ thế nào? Vui hay buồn? – Nghệ Hưng nghe thấy thế, giật mình hỏi Mân Thạc.
_Thần không biết, thần chỉ thấy hoàng tử Lộc Hàm vẫn lạnh lùng như ngày nào – Mân Thạc nói, rùng mình khi nhớ lại khuôn mặt như tảng băng đó.
_Uhm – Nghệ Hưng gật gù. Đúng là Lộc Hàm, chuyện như thế mà vẫn có thể bình thản như không
“Lộc Hàm, em càng ngày càng không thể hiểu nổi hyung”
~~o0o~~ Nhà kính ~~o0o~~
Lộc Hàm đang ngồi trên cái xích đu nhỏ được treo trên cao, cậu đang thổi sáo. Tiếng sáo rất hay nhưng lại mang cho người nghe một cảm giác buồn vô hạn. Đây là bài mà cậu thích nhất và cũng là bài mà mỗi khi cầm cây sáo lên cậu lại thổi bài đó, vì nó luôn biểu đạt được cảm xúc và tâm trạng của cậu lúc đó – buồn. Cậu luôn mang một gương mặt lạnh lùng nhưng nó chỉ là mặt nạ được dùng để che giấu nhưng cảm xúc thật đằng sau nó ( dù đôi khi có lạnh thật ). Bây giờ, tâm trạng của cậu rất rối bời – một là vì chuyện của Nghệ Hưng, cậu không biết có nên đối xử như thế với thằng bé không, mặc dù cậu vẫn cảm thấy rất ghét Nghệ Hưng, rất ghét; thứ hai là chuyện của cặp song sinh Tử Thao và Xán Liệt, không biết là tụi nó định bày chuyện mờ ám gì nữa đây; ba là chuyện hôn ước của cậu, cậu vẫn nhớ chàng trai ngày xưa, cậu không muốn kết hôn với ai khác ngoài anh, nhưng liệu bây giờ anh có còn nhớ cậu?!
“Ta nhớ chàng lắm!”
~~o0o~~ Ngô Quốc ~~o0o~~
Thế Huân đang rất băn khoăn, anh đã thay xong trang phục và chuẩn bị lên đường nhưng… nếu anh kết hôn với người khác thì liệu có thể gặp được cậu không?!
“Anh muốn gặp em!”
…
Đã gần đến giữa trưa, chiếc xe ngựa cuối cùng cũng đến nơi. Anh bước xuống, tiến vào hoàng cung.
…
_Chào mừng hoàng tử đã đến đây. Hoàng tử đi đường xa chắc đã mệt, hãy về phòng nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, chúng ta sẽ bàn chuyện hôn ước lúc đó – quốc vương tươi cười nói rồi ra lệnh cho người hầu đưa Thế Huân về phòng.
…
Nằm trong phòng mãi cũng chán, anh quyết định đi tham quan cung điện một phòng. Đi được một chút thì bỗng Thế Huân dừng lại, ngạc nhiên nhìn phong cảnh nơi đây.
Một vườn hoa anh đào!
Trông nó thật đẹp làm sao!
“Không ngờ ở đây lại có một vườn hoa anh đào đẹp như thế này, trông nó thật tuyệt!”- anh cảm thán.
Anh bước đến dưới một gốc cây, ngồi xuống ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Bỗng dưng anh cảm thấy buồn ngủ, đang định chợp mắt thì…
Bốp!
Có cái gì đó vừa đập vào đầu anh nhưng nó không mạnh lắm nên cũng không khiến anh bất tỉnh (hên thật!). Anh ngước lên, nhìn vật vừa đập vào đầu mình…
Một bàn chân…
Thì ra là có một bàn chân vừa đập vào đầu anh…
Khoan! Cái gì?! Một bàn chân
“Tên to gan nào thế? Ngươi sắp tới số rồi đấy!”